Thứ hai, 28/04/2014 11:12 GMT+7
Phố không anh, phố trầm buồn, phố như nín thở vào trong cái lặng lẽ thinh không. Đó là sự câm lặng có sức tàn phá ghê gớm nhất.
Anh từng nói trong lòng mỗi người có một con phố, nơi cất giữ những con người từng đi qua cuộc đời mình. Những người ấy, dù là yêu hay hận, dù là đau hay giận, cũng sẽ mãi ở lại với “phố”.
“Phố” của em, nơi nào cũng là anh.
Nhưng anh đã chẳng còn ở lại trong đời em nữa, giống như những con sông mải miết đổ ra biển, anh cũng cứ thế ra đi, chưa từng ngừng lại, cũng chưa từng thử ngừng lại bao giờ.
Mùa đông cứ mãi hun hút và dài như chẳng bao giờ kết thúc. Gió hả hê cuồn cuộn ngoài trời. Cái lạnh như một viên đá vỡ nát giữa trời cao rồi rơi đều xuống mọi ngõ ngách. Em nằm trên căn gác mái, nghe gió ù ù trên mái tôn, nghe tiếng động cơ và còi xe tấp nập ngoài con đường hiu hắt đèn, nghe phố không anh.
“Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái, đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố, đâu hay một hôm gió mùa thu.”
Phố là để yêu anh nhỉ!
Biết bao nhiêu con người gặp nhau trên phố, rồi yêu, rồi đón đưa, rồi hẹn hò trên phố. Phút tạm biệt, cô gái bịn rịn nắm tay người yêu, nũng nịu muốn thời gian dài ra thêm chút nữa.
Phố cũng là để xa anh nhỉ!
Những con người tạm biệt nhau trong đời, rồi mỗi người chọn một con đường riêng. Như anh. Như em. Nào em có biết mùa Thu, cây thay lá, người thay lòng, trời trở gió, anh đi.
“Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo, tay em lạnh mùa đông ngoài phố.
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng, đèn gió khuya quán quen chờ sáng.”
Phố không anh, phố trầm buồn, phố như nín thở vào trong cái lặng lẽ thinh không. Đó là sự câm lặng có sức tàn phá ghê gớm nhất.
Có những buổi chiều nỗi nhớ điều khiển, em không thể tiếp tục vờ như mình vẫn ổn dù cuộc đời không anh. Rồi lại lao đi, lục tung mọi ngõ ngách mình từng cùng nhau qua, mong đâu đó bóng anh lướt qua dù rất xa thôi cho lòng bớt quặn thắt.
Nhưng phải làm thế nào đây, góc phố xưa vắng anh mất rồi! Góc phố xưa không còn anh nữa rồi.
“Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết, quên đi tình yêu quá vô tình.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy, tôi soi tình tôi giữa đời anh.”